Bắt nữ nhân viên Sumire Kurokawa thỏa mãn con cặc chữ Đi làm của mình, dán vào bên trong cửa sổ phòng khám, Vậy chúng ta đi sớm nhé. Hàn Ngọc Lương phấn chấn lên, vội vàng thay quần áo, theo Diệp Xuân Oánh ra cửa hông, đỡ cô lấy chiếc xe đạp điện đã lâu không dùng ra, ngồi vào ghế sau, lái xe đi. Vừa đến ngã tư, một chiếc xe tang của nhà tang lễ đi ngang qua. Nhìn về hướng đó, hẳn là Lý Mạn Mạn mới nhận ra đó là một góa phụ. Diệp Xuân Oánh dừng lại nhìn, thấp giọng nói, Ôi trời ơi, tôi thực sự xin lỗi.Tôi rất xin lỗi. Thôi bỏ đi, đi thôi, chúng ta sẽ mua cho cậu cái khác ngay bây giờ, rồi tôi sẽ chuyển dịch vụ này thành thuê bao theo tháng. Diệp Xuân Oánh lắc đầu, lại mặc áo khoác trắng, lấy ra một tờ giấy có ghi số điện thoại di động và dòng chữ Đi làm của mình, dán vào bên trong cửa sổ phòng khám, Vậy chúng ta đi sớm nhé. Hàn Ngọc Lương phấn chấn